bài dự thi đạt giải đại sứ văn hóa đọc cấp tỉnh 2020

Thứ hai - 09/11/2020 02:32
bài dự thi đạt giải nhì đại sứ văn hóa đọc cấp tỉnh 2020

S VĂN HÓA VÀ THỂ THAO KIÊN GIANG
THƯ VIỆN TỈNH
&œ



CUỘC THI
ĐẠI SỨ VĂN HÓA ĐỌC NĂM 2020



 
   

Thí sinh: Trần Ngọc Phương Kiều
Lớp: 10A10
               Đơn vị: Trường THPT Phú Quốc
                          Tháng 4 năm 2020



Bài dự thi

ĐẠI SỨ VĂN HÓA ĐỌC NĂM 2020
-------***-------
 
Câu 1:
Viết tiếp lời cho một câu chuyện hay cuốn sách mà em đã đọc. Khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ tiếng Anh.
 

Kính thưa nhà văn Chu Lai!
Con là Trần Ngọc Phương Kiều, học sinh trường Trung học phổ thông Phú Quốc, huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang. Trong một dịp tình cờ, con đã may mắn tìm và đọc được quyển sách “Nhà lao Cây dừa” mà theo con cảm nhận đấy là một quyển sách quý, rất hay. Bởi lẽ, quyển sách đã trang bị cho con nhiều kiến thức về lịch sử của địa phương nơi con sinh sống cũng như giáo dục cho con lòng biết ơn đối với thế hệ ông cha trong việc quên mình hi sinh vì tổ quốc cùng với đó là những bài học nhân sinh khác có giá trị.
Dù chưa gặp nhà văn lần nào, cũng như căn cứ vào năm xuất bản của quyển sách, con thấy sách đã được viết khi con còn rất bé. Thiết nghĩ chắc có lẽ lâu lắm rồi, nhà văn cũng như các ông các chú – những người đã có khoảng thời trai trẻ gắn bó với đảo đã không về thăm. Thật lòng nói, đảo ngọc giờ đây đã đổi thay rất nhiều. Chính vì thế, con mạn phép xin nhà văn cho con viết tiếp lời cho tác phẩm “Nhà lao Cây dừa” bằng một kí sự, với mong mỏi góp chút sức nhỏ bé giới thiệu với mọi người về Đảo ngọc hôm nay.

Kí sự
ĐẢO NGỌC NGÀY NẮNG LÊN

Kể từ lần cuối tôi đến đảo Phú Quốc cùng sự chỉ dẫn và giúp đỡ của các cán bộ địa phương và những người bạn khác, chúng tôi đã lần theo từng dấu vết để tìm hiểu sâu thêm, rõ ràng thêm về nhà tù Cây Dừa – nơi được xem là “Địa ngục trần gian” và viết thành sách “Nhà lao Cây Dừa”, chuyến đi đó đã để lại trong tôi vô vàn những xúc cảm khác nhau. Qua nhiều năm, tôi cũng chẳng hề quay lại nơi này, nhưng qua lời kể của mấy ông bạn già thì tôi cũng biết được Phú Quốc bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với quá khứ. Từ lần đi trước, tôi chỉ chú tâm trong công việc “ngược dòng thời gian, tìm lại lịch sử” của mình nên chẳng mấy để tâm tới quang cảnh của đảo, nhưng do đã đến nhiều nơi nên tôi vẫn biết đảo Phú Quốc có rất nhiều phong cảnh hoang sơ và rất đẹp, luôn cho người ta cái cảm giác gần gũi và như đang hòa vào cùng với Mẹ thiên nhiên. Cũng vì thế nên tôi đã quyết định đến đảo Ngọc – Phú Quốc, không phải là một nhà văn đi xem, tìm hiểu địa điểm để viết sách, cũng không phải là một nhà sử học nghiệp dư ham muốn tìm tòi về hòn đảo in dấu lịch sử, mà tôi đến với tư cách là một người khách muốn ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp mang tên Phú Quốc, muốn nhìn thấy sự lột xác bất ngờ của một nơi đã từng heo hút và nghèo khó.
Tôi đã đến đảo ngay thời điểm mùa khô – thời điểm Phú Quốc đẹp nhất, cơ mà nhìn chung Phú Quốc khá thích hợp để tham quan ở hầu hết thời điểm, vừa rời khỏi Cảng hàng không Quốc tế Phú Quốc, tôi đã được chào đón nồng “nhiệt” bằng cái nóng trung bình gần 28­ độ C, cái nắng chói chang lại ngập hơi mặn của nước biển, bầu trời trong xanh và làn gió nóng ẩm. Tôi đến khách sạn cũng là đã là buổi trưa, nhưng vì sự háo hức của bản thân nên tôi quyết định sẽ thuê xe máy và bắt đầu đi khám phá đảo ngay vào buổi chiều. Điểm dừng chân đầu tiên của tôi là khu du lịch sinh thái Suối Tranh, cách trung tâm thị trấn Dương Đông tầm 9km đi về phía Nam. Từ chân suối, tôi men theo đường lát đá gập ghềnh để lên nguồn thác, chắc khoảng 300m, vừa đi dạo trên lối mòn tôi vừa ngắm cảnh xung quanh, nước suối chảy theo các ghềnh đá tạo thành những nét cong mềm mại, dịu dàng, lại được bọc xung quanh những cây rừng lớn, tán rộng, nên không khí rất mát mẻ, thoải mái, làm cho tâm hồn tôi cũng trở nên nhẹ nhàng, không âu lo hay mệt mỏi. Lên đến thượng nguồn, dòng thác trắng xóa chảy xuống, nước suối trong veo đôi khi lại lấp lánh tia sáng do phản chiếu ánh nắng mặt trời, những tán cây trải rộng, che đi một phần bầu trời trong xanh, gió thoảng nhẹ, những tảng đá lớn nhỏ xếp san sát nhau, dòng nước chảy xuống hạ nguồn cùng uốn mình theo những tảng đá ấy… Đứng trước bức họa tuyệt sắc của thiên nhiên, tôi chỉ có thể đứng lặng người mà nhìn ngắm, chẳng thể nói lên một lời nào, chỉ sợ sẽ phá đi không gian yên ắng, huyền ảo của bức tranh.
Thấy chiều dần buông, tôi liền chạy xe xuống làng chài Hàm Ninh nằm trên bờ biển ở phía Đông của đảo, đây là làng chài đã có từ rất lâu trên đảo với những mái nhà đơn sơ, giản dị, người dân ở đây thường ngày ra biển bắt ngọc trai, hải sâm và giăng lưới đánh bắt hải sản, đây là nguồn cung cấp hải sản chính cho thị trấn Dương Đông và du khách đến Phú Quốc nói riêng. Ngắm nhìn cảnh sinh hoạt về chiều của làng chài, những chiếc thuyền đánh cá bắt đầu cập bến, từng người từng người mang vào bờ những “chiến tích” của ngày hôm nay, đầy đủ các loại hải sản tươi xanh, tiếng cười giòn dã, âm vang của người dân, khiến tôi cũng cảm thấy vui vẻ thay. Lại nhìn ra phía biển, những con sóng dập dờn, lấp lánh ánh vàng của ban chiều dệt nên tấm lụa mỏng duyên dáng và hấp dẫn.
Về đến thị trấn, tôi dự định sẽ nghỉ ngơi rồi lại dạo bộ đi ngắm cảnh thị trấn ban đêm. Ban đêm ở đây cũng rất đông người, du khách và người dân địa phương hòa lẫn vào nhau đi dạo phố, nhưng nó lại không phải là kiểu tấp nập xe cộ như trên Sài Gòn hay các nơi khác. Tôi đến Dinh Cậu, biểu tượng của Phú Quốc, bước vào trong dinh, thắp nén hương thành kính cầu mong mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an rồi ra đứng ở lan can, hòa mình vào không khí khoáng đãng, tận hưởng gió mát, trăng thanh, không gian yên bình hiếm có này. Nhìn ra xa xa có vài chiếc thuyền du lịch cho khách câu mực đêm lấp lánh ánh đèn giữa biển đêm tối mịt. Tôi đứng đây, ngẫm nghĩ, Phú Quốc đã thay đổi quá nhiều rồi, như được khoác một cái áo mới toanh, tôi xém chút đã cũng chẳng thể nhận ra đây chính là hòn đảo hoang sơ mà trước đây mình đã từng đặt chân đến. Tuy vậy, vẻ đẹp hoang dã, thiên nhiên ấy vẫn nguyên vẹn, người dân ở đảo vẫn thân thiện, hiền hòa, vẫn đem lại cho tôi cảm giác thân thuộc và ấm áp như một gia đình, vẫn không thay đổi.
Ngày hôm sau, tôi đi đến Bảo tàng Cội Nguồn, cách thị trấn hơn 6km, tôi phải mất 20 phút mới đến được nơi. Đây là nơi lưu trữ những món cổ vật quý giá qua các thời kỳ lịch sử của Phú Quốc: những bộ sưu tập biển, rừng Phú Quốc như hiện vật từ xương của những loài động vật biển và trên rừng tương đối quý hiếm hay những bộ sưu tầm về đất nước và con người Phú Quốc qua các thời kỳ với 300 thư mục, tài liệu tiếng Anh, Pháp, Việt – nguồn cơ sở dữ liệu để tìm hiểu, nghiên cứu khái quát về lịch sử của đảo trong suốt quá trình mà người dân đảo đã gìn giữ, xây dựng và bảo vệ quê hương. Tôi cứ chậm rãi nhìn ngắm từng chút một những món cổ vật và cùng với giọng nói lưu loát, dễ nghe của cô hướng dẫn viên ở đây, từng hình ảnh, từng giai đoạn lịch sử cứ dần hiện lên trong đầu tôi. Đi hết tầng trệt, lại bước lên tầng 1, tầng 2,… cứ thế mà dần chìm đắm vào quá khứ đã qua trăm năm.
Tạm biệt nơi cất giữ lịch sử của đảo ngọc từ buổi sơ khai, tôi tiếp tục hành trình của mình, tôi dừng xe tại Cơ sở nuôi cấy Ngọc trai Ngọc Hiền – một trong những cơ sở nuôi cấy hàng đầu ở Phú Quốc. Đường đến cơ sở rất dễ đi, lại có bảng chỉ đường nên dù chưa đi lần nào tôi cũng chẳng sợ lạc, cơ mà nếu nhỡ có lạc thì có thể hỏi người dân địa phương họ sẽ tận tình chỉ dẫn cho các du khách. Lại nói đến, ngọc trai ở đây vốn nổi tiếng bởi vẻ đẹp tự nhiên đầy sang trọng và quý phái, rất được các du khách trong và ngoài nước ưa chuộng, đặc biệt là đối với phái đẹp thì càng không thể bỏ qua.
 Trước khi bước vào phòng trưng bày các sản phẩm từ ngọc trai, tôi đã đứng ở bên ngoài cùng một đoàn khách du lịch khác để xem cô nhân viên giới thiệu về con trai, quá trình nuôi cấy ngọc và cả biểu diễn lấy ngọc cho chúng tôi xem, những viên ngọc xinh đẹp, sáng lấp lánh, màu sắc nhẹ nhàng, thật khiến người ta yêu thích đến không thể rời mắt. Xem xong, tôi bước chân vào gian phòng trưng bày, căn phòng được thiết kế rất rộng, trang trí đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, được bày biện khá nhiều lồng kính trưng bày với vô vàn những viên ngọc trắng, hồng được đánh bóng vốn đã lấp lánh nay lại càng thêm rạng ngời, cuốn hút, có một vài viên ngọc trai đen hiếm gặp toát lên sự huyền bí, hấp dẫn mọi tầm mắt, những chế tác khác như trang sức: dây chuyền, nhẫn, khuyên tai,… hay thậm chí là bột ngọc trai giúp làm trắng sáng da cũng rất được phái nữ yêu thích. Trong lúc ngắm nghía những “món quà từ biển cả” này, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một cô nhân viên bên cạnh đang tận tình tư vấn cho một vài vị khách nữ để chọn được món trang sức phù hợp với mình, xung quanh cũng là những âm thanh khen ngợi và thích thú với những vật trưng bày ở đây. Tôi khẽ cười.
Đến nơi rồi, nơi đã từng in sâu trong trí nhớ tôi từ nhiều năm trước, nơi mà tôi đã bỏ ra thật nhiều thời gian, chấp nhận mọi khó khăn, gian khổ chỉ để nhìn thấy quá khứ huy hoàng, oanh liệt nhưng đầy đau thương của nó – Nhà tù Phú Quốc. Nơi này đã được chính quyền địa phương, tỉnh phối hợp tìm kiếm, thu thập tài liệu, hiện vật liên quan tới di tích; gìn giữ và tu bổ các di chỉ còn sót lại, phục dựng hiện trạng dấu tích đã mất; khai quật, tìm kiếm hài cốt các liệt sĩ,… Làm nơi đã từng là “địa ngục trần gian” trở thành một trong những điểm du lịch mang tính lịch sử hấp dẫn khách du lịch, giúp mọi người có cơ hội tiếp cận cũng như hiểu biết thêm về Trại giam Cây dừa qua những hình ảnh, những di vật được tìm thấy hay những đoạn phim tư liệu đã có từ rất lâu về Trại giam. Tôi đứng lặng thinh, đầy bồi hồi trước khu Di tích Nhà tù Phú Quốc rồi mới chậm chạp bước chân vào nhà truyền thống – nơi lưu giữ những hiện vật đầy giá trị lịch sử của những tù nhân Cộng sản anh hùng, từng bước đi nhẹ nhàng, tôi lặng nhìn và đọc từng hàng chữ chú thích cho những mẫu vật được trưng bày, càng đi càng nhìn thì lòng tôi lại càng thêm đau lòng: lá cờ Đảng, cờ nước mà những người tù giữ như báu vật trong nhà giam, nay đã bạc màu, đã nhàu nát hay những món đồ sinh hoạt rất ư giản dị của họ như đồ bấm móng nay đã rỉ sét,…
Tôi lại đi tiếp ra phía ngoài, tham quan khu nhà giam đã được phục dựng bằng tượng, họ đã dựng lại những hình ảnh về hình thức tra tấn dã man của bọn giặc: chuồng cọp, đóng đinh sắt vào đầu, vào vai, vào gối, …. Thậm chí, đường hầm mà những người tù chiến sĩ năm xưa miệt mài đào mấy tháng trời cũng được dựng lại, tôi đi từ căn nhà giam này lại đến căn khác, từ những bức tượng đá vô tri ấy tôi miên man nhớ lại những lời kể của các cựu tù binh Phú Quốc, sự xúc động trong lời kể của họ, những nụ cười tự hào cả những giọt nước mắt đau thương đều lần lượt hiện lên trong tôi. Dường như mắt tôi đang nhòe đi, lúc này tôi nhìn xung quanh thì thấy vài ông bà cụ như chẳng thể kìm lòng được mà rơi nước mắt, đau lòng thay cho đớn đau khôn tả được của những anh hùng lịch sử…
Đã rời khỏi Nhà tù Phú Quốc từ lâu nhưng đến giờ tôi mới thôi xúc động, hiện tại, tôi đang ngồi ở bãi Sao, dầu gì cũng đã trưa nên tôi quyết định dừng chân tại nơi này. Ngồi trong một hàng quán ở bãi Sao, đưa tầm mắt ra phía xa ngoài khơi, bầu trời xanh ngọc, làn mây trắng bồng bềnh, nước biển trong xanh, lấp lánh, dập dìu, những làn gió mát mang chút hơi ẩm của biển,… làm vơi đi chút nỗi buồn còn sót lại trong tôi. Chọn vài món hải sản mà tôi thích, ăn uống xong thì nằm võng nghỉ ngơi, gió nhẹ hiu hiu khiến tôi thật muốn chợp mắt một chốc. Tỉnh lại, tôi đi dạo bờ biển, cát trắng mịn lại mang hơi nóng, gió biển thổi qua mát mẻ, lại thấy những ngọn núi trập trùng phía trước, cảnh đẹp như tranh họa, tôi lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm xong thì cũng chuẩn bị lên đường.
Đến được thiền viện Trúc Lâm Hộ Quốc hay còn gọi là chùa Hộ Quốc, tôi trong thắp vài nén hương cầu nguyện, đi dạo xung quanh, vị trí của ngôi chùa rất đẹp, ở trên cao, lưng tựa vào thái sơn, mặt hướng ra biển, khoảng không thoáng mát, trong lành, đem lại cảm giác yên bình và thoải mái cho mọi người. Kiến trúc xây dựng cổ kính, mang theo sự tôn nghiêm và sự linh thiêng nơi cửa Phật.
Đến chiều, tôi chạy về lại thị trấn, dọc đường, những khách sạn, nhà hàng, quán nước, nhà cao tầng mọc san sát nhau xen kẽ những hàng cây xanh mát, trên đường xe cộ qua lại đông đúc, hoàn toàn khác biệt so với nhiều năm trước đây: hẻo lánh, ít người, làm gì mà có những ngôi nhà cao tầng, những phương tiện giao thông hiện đại như bây giờ? Về đến khách sạn nghỉ ngơi, tôi vui vẻ nghĩ: “Rốt cuộc đã đi xong Nam đảo, chỉ mới một phần của đảo đã có thể thấy được nhiều thay đổi, có nhiều cảnh đẹp, nhiều hồi ức cùng muôn vàn cảm xúc như vậy. Thật có chút mong đợi cho ngày hôm sau, chuyến hành trình tiếp theo tại Bắc đảo”.
Để biết chuyến hành trình về Bắc đảo có điều gì thú vị, mời quý độc giả tìm đọc kí sự Đảo ngọc ngày nắng lên phần 2 nhé.


Answer:
          Dear Mr. Chu Lai,
          My full name is Tran Ngoc Phuong Kieu, a student at Phu Quoc High School, Phu Quoc district, Kien Giang province. In a chance, I am really fortunate to find and read your book named “The Coconut Prison” that I think is an valuable and excellent book. Because this book has equipped me with amount of historical knowledge in my hometown where I am living as well as educated me to be grateful for predecessor forgetting themselves to sacrifice for the fatherland together with precious lessons about human life.
          In spite of never meeting you before and basing on the year of the book established, I can see that the book was written when I was a child. I suddenly think it may be such a long time you and many other olders – who used to have the youth memories strongly attached to the island, have not returned this place. Heartily, the Pearl island now has been changed a lots. Thus, I want to ask for permission to write a chronicle about “The Coconut Prison” with a hope I can contribute a little to show everyone about Phu Quoc today.
          The chronicle:
THE PEARL ISLAND – A NEW DAY
          Since the last time I went to Phu Quoc with the instruction and the assistance of local cardes and many friends, we followed historical tracks to know clearly about the Coconut Prison – which has been known as “Hell of earth”. Then,  I wrote a book named “The Coconut Prison”, and that journey left inside me the amount of different emotions. Many years has passed, and I have no chance to return this place, but through my old friends’s stories, I also know Phu Quoc now has been changed a lots compared to the past. In my previous itinerary, I just spent all my attention into the work “backing in time, finding history” so I do not mind too much to sceneries of the island; however, I still know Phu Quoc has many natural and beautiful landscapes, which always makes people closed to and mingled with Mother Nature. Therefore, I am making a decision to go to the Pearl island - Phu Quoc, not being a writer wanting to learn about a place to write book or a non-professional historian with a research on island which imprinted history, I want to come there in one’s capacity as a tourist to view the pretty island called Phu Quoc- the unexpected development of an area used to be solitary and miserable.
          I arrived to the island at the dry season – the most suitable time for travelling here, anyways, Phu Quoc is suitable for holiday in most of time of the year. I was welcomed “hot” by the average temperature nearly 28­­­­­­ degree, the intense heat mixed salty of the sea, the wholesome sky and hot humid wind. After checking in the hotel, it was midday, I decided to rent a motorbike and started discovering the island right afternoon because of my eagerness. My first stop place was Ecological tourist area – Suoi Tranh (Tranh Stream), about 9km from Duong Dong center town to the South. At the foot of the stream, I skirted the textured stone to the source, it is roughly 300m, while going for a walk, I saw the sceneries around, spring water along rocks which make curved supple lines. It was protected round by great and old trees which have large leaf canopies, so the atmosphere is very cool and comfortable, which made my soul become more softly without anxiety and tiredness. At the source of the stream, cascade fell down strongly to create white foam, water sometimes sparkled for reflection of sunny shines, large leaf canopies hide a part of the blue sky, light breezes, large rocks arranged close together,… In front of a perfect beautiful picture of nature, I stood mute with saying no words, I just worried if I ruined the peaceful, subtle space.
          Little by little the sun sets, I drived to Ham Ninh fishing village on the seaside at the East of the island. This is the oldest village with simple roofs, and local people here often go out the sea to catch pearls, holothurians and spread the net to catch seafood. This village is the main source of seafood supply not only for the locals, especially those who live in Duong Dong town, but also tourists to Phu Quoc. In their daily activities in the afternoon, I observed that fishing boats began to dock, and the people were carrying their achievements- full of fresh seafood. Their brightened smiles induce me to be also happy. I continuely looked at the sea, bobbed waves sparkled the sunlight in early evening that made attactive and charming slender silk.
          When I returned to the town, I intended to have a rest before walking round the town at night. In the evening, there were a large number of people including travellers and native inhabitants taking a walk, which made crowded. However, it was not as a type of traffic jams in Sai Gon or in other cities. I went to Dinh Cau (Cau Temple), a symbol in Phu Quoc, I went inside the temple in order to offer incenses and prayed for good weather and peace for the nation. After that, I immersed in fresh air, and natural beautiful night scenery. Far away, there were some bright tourist boats for excursionests fishing squid in the darkness. I stood up and thought, Phu Quoc has changed so much as wearing a new clothes that I narrowly couldn’t realise the previous unfrequented island I had gone to before. However, those natural beauties still were intact, the people were friendly and affable. They gave me a familiar and warm feeling as a family, which was unchanged.
          The next day, I went to Coi Nguon Museum, 6km distance from the town, I spent nearly 10 minutes to reach there. This is a place store valuable antique things throughout the history of Phu Quoc, such as marine and forest collection in the island as bones of animals lived under the sea or in the forest which are quite scarce or collections about the country. Moreover, the priced property in Coi Nguon must be listed as Phu Quoc islanders through history periods consisting of more than 300 English, French and Vietnamese bibliographies, materials – database source for studying, general searching on history during the course of islanders who conserved, constructed and protected their Motherland. I walked slowly to watch clearly those old things and along with the fluent and pleasing voice of the guiders, every images, every historical stages step by step appeared in my mind. Next, I walked up to the first floor, the second floor,… I threw myself into reminiscence back to the past of hundreds years.
          Say goodbye to the museum that store history from the beginning, I continued my journey, I stopped at Ngoc Hien Pearl Farm – one of the most famous pearl farm at Phu Quoc. The road to the farm was easy to go, I was not afraid although I never went before. If I got lost I could ask the local people, they were always willing to guide me heartly. Many people know that the pearls here were famous for natural beauty, luxurious and noble, tourists are very fond of them, particularly right on women. Before I walked into the showroom of pearl products, I had watched the staff introduce about the pearls, the pearl culture process and performe how to take pearl out with a tourist group, it is so beautiful, twinkling, gentle color that make everyone can not deny it. Next, I stepped into the showroom which was designed very large, decorated simply but not less the delicacy, it is placed a lots of display tables with innumerable pink, white,..shining and attractive pearls, there are some black pearls which are rare, mysterious attract all attentions, others creations are necklaces, rings, earrings,… or even the pearl powder whitening skin is also beloved by women. Some females were asking the staffs to choose the most appropriate jewelry to them, around was the sound of praise and satisfied to those jewelries. I just smiled.
          Coming! The place has gone deep in my mind many years ago, where I had spent large amount of time, accepted all dificulties, hardship in order that I could see the its splendid but full of heart-breaking past – Phu Quoc Prison. The local and provincial authorities had combined to find, collect documents and objects related to this area; they reserved, repaired the remainding archaeological sites, restored the lost scenes in history; excavated martyrs’s remains,… To reach the aim that make the “Hell on earth” becomes one of the most attracted historical interesting areas, helps inhabitants get a chance to approach as well as widen their knowledge about the Coconut jail through the images, old objects or the documentary movie had had for a long time about the jail. I stood silently, fret in front of the Phu Quoc Prison Relics then walked slowly into the Traditional room – restore worthful items of Communist prisoners, steps by steps, the more I watched quietly and read explanatory text below the images and items the more heart broken that I felt, the Communist Party flag and Vietnamese flag which the prisoners kept as their precious thing in the gaol, now it faded, crushed or the personal effects basically as pincers rusted,…
          I went on foot to visit the stone-jug has been restored with statues, they remaked the picture regarding savage rack forms of the enemy, tiger cages,  hammering the nail into head, shoulder, knees,… Evenly, the tunnel digged by revolutionary prisoners for months also rebuilt, I went from this stockades to other stockades, because of these lifeless statues, my mind wandering remembered the stories of vateran Phu Quoc prisoners, emotion in their words, proud smiles and heart breaking tears gradually appeared in my brain. It seemed as my eyes were reddish,  at this time, I looked around there were some olders could not keep the tears from falling, they dare not to how could the historical heroes could stand the hardships…
          Leaving the Phu Quoc Prison for amount of time but I had just stop emotionally, at the present, I was sitting on Sao beach, since it was noon I had decided to take a rest here. Sitting at a small restaurant in the beach, I threw a knowing look to the sea, the blue sky, white bobbing clouds, clean ocean, cool wind take together moisture from the sea,.. decreased my sadness. I chose some favourite seafood dishes, eating finished, I lied on a hammock to take a nap, a puffing wind made me want to sleep. I woke up and went along the beach, hot white sand, cool breeze, I saw some rolling mountains ahead, landscapes as beautifully as a picture, I used my phone and took several pictures to keep memories and started to continue the trip.
          Reaching to Ho Quoc Temple, I went inside, offered some incenses and prayed, went around, the location of the temple is very nice, it is placed on a high mountain, the back lean against mounts, face is opposite the ocean, chill and fresh air, give us peaceful and comfortable feelings. The ancient architecture brings reverence and holiness at the Buddha’s gate.
          In the afternoon, I drived backed to the town, on the way, hotels, restaurants, cáfe, buildings grew closely together insert green trees; on the road, vehicles were crowded, it is completely different in comparison with years ago, remoteness, not much people as now, where were the tall buildings, the convenient transportation like now? Backing to the hotel, I thought happily: “I finally visit finish the South of the island, I can see how much it has changed at just that part, so many pretty sceneries, memories and uncountable emotions. It is going to be a bit expected for the next day, the next journey at the North”.
          To know what interestings in the North at the following trip, please find and read the chronicle “The Pearl Island – A New Day” part 2.
Câu 2:
Nếu được chọn là Đại sứ văn hóa đọc, em có kế hoạch và biện pháp gì để khuyến khích các bạn và mọi người đọc sách nhiều hơn?
 

Trả lời:
Trong thời đại hiện nay, sách đã và đang từ từ bị quên lãng đi. Thay vào đó, chúng ta đang dần đắm chìm vào điện thoại và mạng xã hội mà quên mất đi những cuốn sách. Tuổi trẻ ngày nay có thể cầm điện thoại chơi game, lướt facebook hàng giờ liền nhưng lại không thể cầm một quyển sách lên đọc được. Đọc một trang sách đâu tốn thời gian chúng ta là bao nhiêu. Trang sách đã mang cho chúng ta bao nhiêu là lời hay ý đẹp, chứa đựng biết bao nhiêu là tri thức, giúp nhiều cho chúng ta trong tư duy, bổ sung kiến thức, hiểu biết và có thể áp dụng ngoài đời sống. Biết bao nhiêu là hữu ích mà tại sao chúng ta không thể bỏ một ít thời gian của mình để đọc một cuốn sách.
     Làm thế nào để có thể truyền đạt cho mọi người biết giá trị của sách và tình yêu đọc sách, nhất là đối với các bạn học sinh, sinh viên, luôn là câu hỏi trong em, vì các bạn luôn cần bổ sung thật nhiều kiến thức cho bản thân, những kinh nghiệm, bài học từ những bậc tiền bối để làm hành trang bước vào đời. Nếu em được chọn làm Đại sứ Văn hóa đọc, em sẽ đóng góp hết sức mình trong việc giúp mọi người yêu thích việc đọc sách hơn:
     Điều đầu tiên em muốn thực hiện đó là liên kết với thầy cô trong thư viện trường thành lập một hội đọc sách mang tên “ Đọc sách vì những ước mơ”. Tại đây, các bạn học sinh vốn đã có sở thích đọc sách có thể trao đổi với nhau, chia sẻ cho nhau những câu chuyện, kiến thức bổ ích mà bản thân đã góp nhặt được trong những quyển sách mà mình đã trải nghiệm. Để hoạt động của Hội được các bạn học sinh biết, quan tâm và nhiệt thành tham gia thì trên cương vị là Đại sứ văn hóa đọc, em sẽ nhờ Ban giám hiệu nhà trường hỗ trợ Hội tổ chức giới thiệu sách vào các buổi chào cờ đầu tuần. Hoạt động này thực hiện định kì vào tuần thứ 2 và thứ 4 trong tháng. Trong đó, em hoặc các thành viên trong hội “Đọc sách vì những ước mơ” sẽ tuyên truyền và giới thiệu những quyển sách mà bản thân tâm đắc, vừa có thể chia sẻ cho mọi người những cuốn sách hay, vừa rèn luyện cho bản thân sự tự tin và khả năng diễn thuyết trước đám đông.
     Điều thứ hai, phối hợp với Đoàn trường tổ chức sân chơi về sách với những hoạt động sôi nổi, dễ đánh vào tâm lý “ham vui” của lứa tuổi học sinh, dần dần dẫn dắt các bạn đến với sách, gợi lên ham muốn đọc sách của các bạn thông qua những trò chơi. Không chỉ tạo nên một bầu không khí vui tươi, sôi động sau những ngày học mệt mỏi, vất vả mà còn để các bạn tiến gần hơn với con đường yêu sách.
     Điều thứ ba, Nhà trường nên định hướng quý thầy cô là Giáo viên chủ nhiệm song hành đó là các thầy cô giảng dạy bộ môn Ngữ văn sẽ là người truyền cảm hứng, sẽ là người dẫn dắt học sinh tiếp cận và đi trên con đường đọc sách này. Có rất nhiều học sinh, đặc biệt là các em nhỏ, không yêu thích đọc sách, giáo viên có thể vào tiết sinh hoạt lớp, đọc cho các em nghe một câu chuyện nhỏ, sau đó là những phần quà bé bé cho các bạn trả lời đúng câu hỏi liên quan tới câu chuyện vừa đọc, điều này sẽ hấp dẫn các em và khiến các em tập trung vào câu chuyện, sau khi thực hiện việc này trong vài tuần, giáo viên cũng có thể thay đổi như cho một bạn lên kể chuyện, các bạn phía dưới đặt câu hỏi, thắc mắc của mình đối với câu chuyện, cũng là thử xem bạn mình đọc như vậy, kể như vậy nhưng có hiểu không. Giáo viên cũng có thể phát quà cho các bạn để khuyến khích tinh thần tích cực đọc sách, kể chuyện cho các bạn, và cho các em có đưa ra những câu hỏi hay.
          Nhưng việc đọc sách sẽ ý nghĩa hơn khi em có thể lan tỏa văn hóa đọc sách với tất cả mọi người bên ngoài khu vực trường học. Để có thể làm được điều ấy quả thực là khó nhưng .... không phải không có giải pháp. Và giải pháp của em đó chính là em sẽ viết ý kiến và trình bày nguyện vọng của mình gửi đến Ban quản lí Thư viện Tỉnh, các cơ quan ban ngành ở địa phương hỗ trợ để đưa những chiếc xe sách di động đến một số địa điểm công cộng, công viên vào dịp cuối tuần. Việc làm thiết thực ấy sẽ giúp nhiều người đặc biệt là các bạn nhỏ có cơ hội được tiếp cận với nguồn sách quý. Nó sẽ giúp rất nhiều cho mọi người, nhất là các em nhỏ nghèo, hoàn cảnh khó khăn không có tiền mua sách để đọc, có thư viện di động đó các em nhỏ có thể đọc sách trao dồi kiến thức cho mình mà không tốn bất kì chi phí nào.
          Đối với bản thân em, dù không trở thành Đại sứ văn hóa đọc thì em vẫn sẽ đồng hành cùng những hoạt động đọc sách của trường, địa phương và tuyên truyền việc yêu thích đọc sách cho bạn bè xung quanh, đề xuất những kế hoạch và phương pháp của mình trong việc đọc sách cho nhà trường, địa phương khi có thể. Em hi vọng các bạn cũng sẽ cùng nhau lan tỏa thông điệp: “Books are life”. Hãy để sách trở thành một người bạn thân thiết của mỗi chúng ta.
“ Một quyển sách thực sự hay nên đọc trong tuổi trẻ, rồi đọc lại khi trưởng thành, và một nữa lúc tuổi già, giống như một tòa nhà đẹp nên được chiêm ngưỡng trong ánh bình minh, nắng trưa và ánh trăng.”
                                                                   ( Robertson Davies )



         



 

Tác giả bài viết: thư viện

 Tags: văn hóa, dự thi

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây